Một ngày nọ, tôi chơi một trò chơi đáng sợ với các bạn tôi. Trò chơi đơn giản, nhưng lại đầy nguy hiểm. Đó là trò chơi “sinh và chết”.

Chúng tôi ngồi trên sàn nhà, trong bóng tối. Mỗi người đều có một chiếc bóng đêm riêng, và chúng tôi đặt chúng vào một cái hộp đen. Sau đó, một người trong chúng tôi sẽ lấy ra một bóng đêm, và phải nói ra lời chết hoặc lời sinh. Nếu nói ra lời chết, thì người đó sẽ chết, và không thể tham gia trò chơi nữa. Nếu nói ra lời sinh, thì người đó sẽ tiếp tục chơi, nhưng sẽ bị đưa vào tình trạng sinh hoạt khó khăn.

Trò chơi bắt đầu. Tôi là người đầu tiên lấy ra bóng đêm. Tôi cảm thấy bàn tay tôi tremble, vì tôi biết rằng, với mỗi lời tôi nói, tôi có thể có thể bị “chết” hoặc “sinh”. Tôi quyết định nói ra lời sinh, vì tôi không muốn chết. Tôi nói: “Tôi sinh!” Và tôi tiếp tục chơi.

Tiểu thuyết về trò chơi sinh và chết  第1张

Chúng tôi tiếp tục chơi trò chơi này, mỗi lần lấy ra bóng đêm đều khiến chúng tôi cảm thấy căng thẳng. Một người bạn của tôi, Lily, lần đầu tiên lấy ra bóng đêm, cô ấy nói ra lời chết. Tôi cảm thấy rất buồn, vì cô ấy đã “chết” trong trò chơi.

Trò chơi tiếp diễn, mọi người đều phải đối mặt với sự “sinh” và “chết”. Một người bạn khác, Tom, nói ra lời chết khi lấy ra bóng đêm. Cô ấy không muốn chết, nhưng trò chơi quy định cô ấy phải chết.

Trò chơi tiếp tục, đến lượt tôi lấy ra bóng đêm lần thứ hai. Tôi cảm thấy bàn tay tôi tremble hơn lần trước. Tôi tự hỏi: “Tôi sẽ nói ra lời gì? Sinh hay chết?” Tôi quyết định lại nói ra lời sinh. Tôi nói: “Tôi sinh!” Và tôi tiếp tục chơi.

Trò chơi kết thúc, và chúng tôi đếm số lần “sinh” và “chết”. Tôi sốt rượu vì tôi đã nói ra lời sinh hai lần liên tiếp. Tôi cảm thấy như thể tôi vừa trải qua hai cuộc sống khác nhau trong trò chơi.

Lúc kết thúc, tôi tự hỏi: “Tôi thực sự muốn sống hay chết?” Và tôi tự trả lời: “Tôi muốn sống”. Trò chơi sinh và chết đã cho tôi một bài học: Tôi không muốn chết, tôi muốn sống.

Trò chơi sinh và chết là một trò chơi đáng sợ, nhưng nó cũng là một trò chơi có giá trị. Nó cho tôi thấy sự quan trọng của sự sống, và làm cho tôi hiểu rõ hơn về bản thân mình. Trò chơi kết thúc, nhưng bài học của nó sẽ mãi mãi gắn liền với tôi.

Lúc bỏ ra khỏi sàn nhà, tôi vẫn còn nhớ lại trò chơi sinh và chết. Tôi tự hỏi: “Tôi sẽ còn gặp những hoàn cảnh như thế nào?” Và tôi biết rằng, dù hoàn cảnh ngoài kia khó khăn như thế nào, tôi vẫn sẽ sống. Tôi sẽ tiếp tục đi về phía trước, với niềm tin rằng: Tôi còn nhiều cuộc sống khác để sống.