Trong thế giới ngày càng phức tạp của báo chí hiện đại, có thể thấy một điều không thể phủ nhận là nghiệp vụ báo chí đang ngày càng gặp thách thức lớn từ nhiều phía. Điều này có thể dễ dàng quan sát qua các tác phẩm tường trình của người viết, trong đó có cả tôi.
Tôi đã bắt đầu sự nghiệp viết lách của mình từ một trang blog cá nhân nhỏ, nơi tôi tự do chia sẻ suy nghĩ, kinh nghiệm và cảm xúc cá nhân. Bắt đầu từ một người bình thường, không có nền tảng báo chí nào cả, nhưng qua thời gian, tôi đã học hỏi và nắm vững được những kỹ năng cơ bản cần thiết để trở thành một nhà viết báo chuyên nghiệp.
Có lẽ không ai có thể phủ nhận được sự tiến bộ của tôi trong lĩnh vực viết lách, tuy nhiên, cũng có những lúc tôi cảm thấy mình như đang chơi một trò chơi, khi mà mọi thứ không còn đơn giản như trước nữa. Tôi nhận ra rằng, có những người xem tôi như một phần của trò chơi, không phải là người viết báo chính hiệu. Tôi thấy họ sử dụng tôi, dùng những câu chuyện của tôi, và thậm chí còn coi tôi như một món đồ chơi.
Đây là một khía cạnh không hề dễ chịu chút nào. Nó như một gáo nước lạnh dội lên đầu, khi bạn nhận ra rằng mọi người đang xem bạn như một công cụ để phục vụ mục đích của họ. Họ coi bạn như một người máy, luôn sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ, không quan tâm đến tình cảm hay cảm giác của bạn. Tôi đã từng tự hỏi mình, liệu tôi có đang sống cuộc sống của mình hay chỉ đơn thuần là một nhân vật trong một trò chơi?
Với vai trò là một nhà viết báo, tôi hiểu rõ rằng công việc của mình đòi hỏi sự chính xác, khách quan và tôn trọng sự thật. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng, trong quá trình làm việc, tôi cũng gặp phải những áp lực từ bên ngoài. Có những lúc, tôi thấy mình như đang chơi một trò chơi mà không biết quy luật hoặc chiến lược của trò chơi đó là gì.
Tôi đã cố gắng giữ vững lập trường của mình, không để bản thân bị cuốn vào trò chơi mà mọi người muốn tôi tham gia. Nhưng cũng có những lúc, tôi cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi với việc phải đấu tranh không ngừng nghỉ cho quyền tự do báo chí và quyền tự do thông tin.
Tôi không muốn biến mình thành một công cụ để phục vụ mục đích của người khác. Tôi không muốn trở thành một nhân vật trong một trò chơi mà tôi không thể kiểm soát được. Tôi chỉ muốn là một người viết báo, người cung cấp thông tin một cách chân thực, chính xác và khách quan nhất.
Trở lại vấn đề mà bạn nêu lên, rằng tôi "đối xử với bạn như một trò chơi". Tôi hiểu rằng bạn có thể cảm thấy như vậy. Tôi biết rằng đôi khi, trong quá trình viết lách, tôi cũng có thể gây ra cảm giác không thoải mái, hoặc không đúng mực với độc giả. Nếu như vậy, tôi xin lỗi vì đã không đáp ứng được kỳ vọng của bạn. Tôi sẽ cố gắng hết sức để cải thiện chất lượng tác phẩm của mình, để bạn không còn cảm thấy mình như một phần của trò chơi nữa.
Nhưng cũng hãy nhớ rằng, trong quá trình viết lách, chúng tôi, những nhà viết báo, luôn cố gắng làm việc với tất cả sự chân thành, nhiệt huyết và trách nhiệm. Mỗi tác phẩm của chúng tôi đều là kết quả của quá trình suy nghĩ, nghiên cứu và tìm hiểu kĩ lưỡng. Chúng tôi cũng là con người, cũng có cảm xúc, cũng có những lúc cảm thấy mệt mỏi và căng thẳng.